Mình cũng muốn tự cho bản thân một điểm tựa. Thế là mình tập viết.
Mỗi người khi viết sẽ viết theo một cách khác nhau.
Cô Palm nói cô thích động từ. Thích những câu khẳng định rõ ràng, mạch lạc và chủ động. Còn mình thì có một sự ưu ái đặc biệt cho tính từ. Mọi thứ khi đứng cạnh tính từ mới sinh động làm sao: Con mèo bướng bỉnh, chú lái bus ân cần, bà thím khó tính.
Chà thì viết những câu ngắn, hóm hỉnh và cực duyên. Còn mình khi viết thì mình thích vòng vo rồi nhét thật thật nhiều tính từ vào một câu thì mới hả dạ. Sắp xếp được hết các tính từ ngay ngắn làm cho câu văn cựa quậy sống động với mình là một cảm giác cực đã. Đã như khi nghe được những punchline thâm thuý trong một bài rap vậy.
Mình không biết sau này bản thân có đổi gu hay không nhưng mà xin được xin lỗi người đọc trước vì câu từ sến súa diêm dúa của mình.
Mình cũng chả biết có ai đọc những gì mình viết không. Nhưng ít nhất mình thấy bản thân được giải toả. Mỗi khi đọc lại những gì mình viết giống như một cuộc hội ngộ với bản thân vậy. Thế nên là: Này Quỳnh ở tương lai, mong là chúng ta đã có những cuộc gặp gỡ vui vẻ.